Màu Xanh Info
^_^ Diễn Đàn Đang Xây Dựng Lại. Hẹn Gặp Lại Bạn Vào Một Ngày Gần Đây

Join the forum, it's quick and easy

Màu Xanh Info
^_^ Diễn Đàn Đang Xây Dựng Lại. Hẹn Gặp Lại Bạn Vào Một Ngày Gần Đây
Màu Xanh Info
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Cho em vay 2 năm trong cuộc đời anh

Go down

Cho em vay 2 năm trong cuộc đời anh Empty Cho em vay 2 năm trong cuộc đời anh

Bài gửi by Mauxanh Mon Jun 14, 2010 6:55 pm

Ngày em đến


Đó là một ngày hè âm u. Trời phủ đầy những đám mây xám chứa sự thịnh nộ vào những giọt mưa nặng nề. Và đó cũng là ngày em đến. Em có mái tóc ngắnmàu đen và đôi mắt to tròn. Thân người em nhỏ nhắn, theo sau đó là chiếc vali nặng trịch. Tôi tự hỏi phải chăng em đã đựng cả thế giới của mình trong đó và mang nó vào thế giới của tôi.


Em không hề biết đằng xa nơi cửa sổ bên kia của dãy phòng kí túc xá có một chàng trai đang chăm chú nhìn em. Em còn đang mải miết ngắm nhìn những điều mới lạ, ấn tượng bởi những con đường rộng, những toà nhà được xây theo lối kiến trúc Victoria cổ kính, những vườn hoa đầy màu sắc... Em đang làm quen với những thứ đã gắn bó với tôi từ rất lâu rồi.

Và đó là cái ngày em đến. Ngày đầu tiên khiến tôi bỏ quên nụ cười của mình bên khung cửa sổ khi nhìn em khoái trá vừa nhảy vừa hét toáng lên: “Đến nơi rồi, cuối cùng thì cũng đã đến nơi rồi!” Đó cũng là ngày đầu tiên em mang ánh sáng của mặt trời chiếu vào tâm hồn tôi trong những ngày hè u ám ở trường đại học.

Ghi danh mình vào thế giới


Tôi đang rảo bước tới căng tin. Đến giờ ăn trưa rồi. Tôi đang âm mưu lấy trộm chiếc xe con nhỏ trong trường đại học để lái từ khu kí túc xá đến căng tin. Vì chúng ở rất xa nhau, như thể khu kí túc xá ở đầu bên này trường đại học thì căng tin ở tít tận phía bên kia vậy. Và tôi biết em cũng sẽ đồng ý với tôi khi thấy em vừa bước từng bước nặng nhọc vừa nhìn chiếc xe con một cách tinh nghịch. Nhưng rồi em lại bước nhanh hơn, nó khiến chân tôi không còn lười biếng nữa.

Em đang giới thiệu mình với tất cả mọi người trong camp. Em đến đây để tham gia trại hè. Em tên là Gem. Em đến từ Việt Nam. Có lẽ em sẽ thấy tôi rất buồn cười, nếu em có để ý, tôi đang nhoài hẳn người ra chỗ bàn ăn bên cạnh, nơi em ngồi chỉ để lắng nghe những lời em nói. Trại của em có một nhóm khá đông người Thổ Nhĩ Kỳ, một cô bạn người Brasil gốc Hàn tên Bell và hai chàng trai người Ý. Em đang bắt chuyện với Bell và hình như cô ấy cũng là bạn cũng phòng của em. Nhưng em không thể bắt chuyện với số còn lại vì họ chỉ nói tiếng Thổ Nhĩ Kỳ hoặc tiếng Ý với nhau. Tôi hiểu cảm giác ấy khi nhìn vào mắt em. Cái cảm giác chới với, đang cố hoà nhập vào một thế giới xa lạ, và nó được xua tan ngay bằng nụ cười thân thiện của em. Phải, rồi em sẽ hiểu, những điều mới lạ cần thời gian để trở nên quen thuộc.

Thay đổi thế giới

Có khi nào em biết bây giờ là 5h sáng. Và em đã đánh thức tôi dậy bằng bài diễn thuyết một mình của em. Em đang đi đi lại lại và tự lảm nhảm một mình. Ừ, thực sự thì tôi cũng phải thừa nhận là trong một thoáng nào đó tôi nghĩ em có chút gì không bình thường.
"Cố lên nào! Đó là ngày đầu tiên! Hãy cho họ chút thời gian để hiểu mày! Rồi họ cũng sẽ nói tiếng anh với mày, rồi họ với mày sẽ làm bạn và mọi thứ sẽ ổn thôi! Hãy quên đi những cái nhìn ấy, cái cảm giác rằng họ đang bàn tán về mày! Hôm nay là ngày thứ 2 mày ở đây và là ngày thay đổi thế giới! Thay đổi nó thành một thế giới nơi người ta không quan tâm mày đến từ đâu, màu da của mày là gì, hãy để người ta thấy mày là người thế nào, những điều mày có thể làm được..."

Và trước khi thay đổi thế giới rộng lớn ngoài kia em đã thay đổi thế giới của tôi một chút. Tôi chưa bao giờ nhận ra 5h sáng ở nơi đây lại đẹp đến thế. Trời bắt đầu hửng nắng, nhuộm hồng quanh viền của những đám mây trắng. Ở nơi đây, tôi và em đều có thể nhìn thấy chiếc cầu xanh nhô ra từ phía bên kia con sông. Vì trời chưa sáng hẳn nên bên thân cầu, những bóng đèn trắng vẫn còn đang sáng, tưởng như những vì sao chưa kịp lặn mặc dù mặt trời đã bắt đầu xuất hiện. Và chúng lại làm tôi liên tưởng đến đôi mắt em, lấp lánh những niềm hy vọng về một thế giới mới.

Hôm nay tôi cũng cố tình ra khỏi giường sớm hơn thường ngày, để đi theo em đến căng tin. Tôi cũng bắt được em nhìn trộm chiếc xe con một cách luyến tiếc, nhưng rồi sau đó em lại bước nhanh hơn và nhanh hơn nữa. Em lấy thức ăn, ngồi vào bàn cùng mọi người và bắt chuyện với tất cả trong số họ. Họ lắng nghe rồi trả lời, rồi lại quay ra bàn tán vui vẻ bằng tiếng mẹ đẻ của mình. Chút thất vọng ánh lên trong mắt của em nhưng rồi em lại quay ra nói chuyện với Bell. Bell giống em, cô ấy một mình đến đây, và cô ấy không thể nói tiếng gì khác ngoài tiếng Anh. [i]Nhưng đó là sự khởi đầu! Cần có người cùng em thay đổi thế giới, Gem ạ!


Thành công và thất bại

Tôi thu dọn sách vở rồi đến lớp học. Em cũng ở đó. Trong một giây nào đó tôi đã ngỡ ngàng vì sự hiện diện của em, và dường như đã bị em bắt quả tang với vẻ mặt khá ngốc nghếch của mình. Em tiến lại gần và hỏi:

"Anh có biết phòng học số 2 ở đâu không? Em mới đến nên..."
"Ở đằng kia. Anh sẽ dẫn em đi vì anh cũng học ở đó."
"Vậy à? Tốt quá!"

Em học cùng lớp với
tôi. Em học cùng lớp với tôi! Và cả đám Thổ Nhĩ Kỳ nữa!

"Anh là người
ở đây à?"
"Không. Anh ở Boston. Anh chỉ đến đây vào mùa hè thôi. Bị phạt"
"Vì tội gì cơ?"
"Em không muốn biết đâu! Em tên là gì?"
"Anh
không muốn biết đâu!" Nói rồi em bước vào lớp. Để đằng sau một nụ cười thoảng nhẹ trên khoé môi. Rồi tôi cũng bước vào theo...

Sau giờ học, tôi cố đuổi theo em, nhưng em đã bước theo cũng những người bạn Thổ Nhĩ Kỳ của em rồi. Tôi vẫn nghe thấy tiếng Thổ và tiếng em lạc lõng từ phía xa xa. Em đang cố đẩy mình vào thế giới của họ. Em đang cố thực hiện những điều em nói sáng nay. Nhưng rồi em ngồi một mình ở chiếc bàn ăn trống trải. Họ không phải là không muốn làm quen với em, chỉ là đôi lúc con người khó có thể mở lòng cho người khác bước vào. Tôi ước mình là người lấp chỗ trống đó, che lấp đi sự thất vọng trong em, và cho em thấy rằng em không cô đơn. Nhưng anh chàng hướng dẫn ở trại đã làm việc đó thay tôi rồi. Có lẽ anh ta là người có đủ quyền hành để giúp em thay đổi thế giới ấy. Và anh ấy đã làm được, mặc dù không mấy hiệu quả. Sau giờ ăn, anh ta đã tập trung cả nhóm lại, nói chuyện với họ về mục đích của họ khi đến đây: để kết bạn, để luyện tập tiếng anh… Họ cũng tỏ ra thân thiện đôi chút, họ đến chào hỏi em. Dù em biết rằng họ sẽ vẫn nói tiếng Thổ, hay tiếng Ý vì đó là thói quen rồi nhưng em vẫn giữ cho mình vẻ lạc quan và thân thiện vốn có.



Tôi ao ước được nhìn thấy nụ cười thật sự của em biết mấy, khi trong em không còn sự gượng gạo. Tôi chỉ muốn em biết rằng có lẽ thế giới của họ quá nhỏ cho một tâm hồn rộng lớn như em. Tôi biết tôi không có lí do gì để ngăn em hoà nhập nhưng có khi nào em nghĩ nếu muốn bước vào thế giới của họ em phải làm cho bản thân em nhỏ lại. Làm nhỏ lại tiếng nói của em và để tiếng nói mẹ đẻ của họ lấn át, thứ tiếng em không hiểu. Tắt đi nụ cười của em, và để mình trở nên vô hình. Có lẽ tôi đang trở nên quá tiêu cực chỉ vì tôi không muốn em bị tổn thương khi cố gọt giũa bản thân để chui qua cánh cổng vào thế giới của họ, cái thế giới mà chưa chắc em đã thuộc về.

Nhưng tôi đã lo xa quá rồi! Vì em đã nhận ra điều đó. Em đang tự mình tạo ra một thế giới mới, thế giới của những con người chẳng thuộc về đâu. Em đang cố kéo Bell, hai anh chàng người Ý và một chàng trai người Dominica vào thế giới của mình. Em xây một cái cổng thật lớn để cho bất cứ ai có thể bước vào bằng nụ cười thật tươi của em. Mấy người bạn Thổ Nhĩ Kỳ cũng nhận thấy điều đó, và đôi lúc họ cũng sang thế giới của em thăm thú một chút.

Tôi không biết nên nói rằng em đã thất bại hay thành công, rằng em đã thay đổi được thế giới hay chưa. Tôi chỉ vui mừng rằng em đã tìm thấy những người bạn mới, xây dựng nên một thế giới mới dù rằng sau này, cả em và tôi đều biết rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng. Vì mỗi người bạn của em đều mang trong mình một nền văn hoá riêng, một quan niệm riêng nên hoà hợp với nhau là rất khó. Nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Rồi sẽ ổn cả thôi!


Người mới đến


Hôm nay em rất vui. Tôi đoán là vậy khi tôi thấy em vừa nhảy vừa hát vang bài So What của Pink vào sáng nay. Có khi nào em nghĩ em có thể làm ca sĩ không, không bàn đến giọng hát nhưng cái cách em nhảy lên giường rồi xuống đất và lấy cái lược làm mic thì thật là... chuyên nghiệp và hài hước!
Sáng nay em không đến căng tin một mình nữa mà bước đi cùng Bell và một cô bạn mới đến. Cô ấy có mái tóc màu nâu vàng, đeo kính và dường như thuộc tuýp người như Bell. Tôi không thể đoán được cô ấy đến từ đâu, nhưng quan trọng gì, cô ấy là một phần trong thế giới mới của em. Và phải chăng em vui vì điều đó, vì cô ấy mới đến và cô ấy đi một mình, cô ấy là một trong những người như em.

Tôi bước chậm lại, cảm thấy như con đường từ kí túc xá đến căng tin như đang kéo dài thêm. Em đang cười, em đang nói, và bước đi cùng họ. Có khi nào em quay lại và nhìn thấy tôi đang bước một mình, và rằng tôi cũng là một trong số những người như em? Một nỗi buồn lạ man mác nhẹ thổi qua lòng tôi.

Tôi biết tôi chả có cớ gì để giận em cả khi em bước đi cùng họ, nói chuyện cùng họ và chả để ý gì đến tôi. Tôi không phải là một thành viên trong trại của em, thậm chí em còn chả biết tên tôi... Tôi vừa đi vừa chơi trò giận dỗi vu vơ của mình đến khi tôi nhìn thấy em đang chơi bóng rổ một mình. Tôi không nhìn thấy Bell và cô bạn mới đến kia đâu.

"Em lên rổ sai rồi!' tôi nói với em.
"Ôi trời đất! Thì ra là anh!" em giật mình quay lại.
"Em đang âm mưu gì xấu xa sao! Người ta bảo có tật giật mình đấy!"
"À vâng! Vì tôi lên rổ sai nên em sợ bị anh phát hiện ra!" rồi em cười.
"Sao lại chơi một mình? Bạn em đâu hết cả rồi?" tôi hỏi.
"Họ không thích chơi bóng rổ. Họ thích ở trong phòng sửa móng và bàn tán về... anh!" em vừa nói vừa ném quả bóng. Tất nhiên là trượt và nó lăn ra phía tôi. Tôi cầm lên tỏ vẻ ngạc nhiên rồi hỏi:

"Hả? Bàn tán về
anh sao? Họ nói gì về anh thế?"
"Anh không muốn biết đâu!" em cười và chạy đến tranh bóng với tôi. Tôi vẫn giữ quả bóng. Tôi biết em không biết chơi bóng rổ, trông em thật tội khi cứ cố lấy quả bóng khỏi tay tôi.
"Nói đi thì anh trả bóng cho!" tôi vừa đập bóng vừa chạy quanh sân. Sau một hồi nỗ lực cuối cùng em cũng chịu thua… hoặc là tôi tưởng thế!

"Thì họ bảo anh là..." rồi em đẩy tôi lăn ra đất và cướp quả bóng. Nhưng rồi tôi kéo tay em lại và em cũng ngã nhào lên người tôi. Không gian như lặng đi chỉ còn tiếng bóng đang đập xa dần xa dần.
"Họ sai rồi!" Ngập ngừng đôi chút em nói
"Sao cơ?"
"Họ nói anh có đôi mắt màu đen thật đẹp, nhưng họ đã sai rồi! Anh có đôi mắt màu nâu đậm của cốc cà phê đặc anh uống vào mỗi sáng. Và chúng sẽ chuyển sang màu hổ phách khi có nắng chiếu vào." em thì thầm. Rồi em đứng lên thật nhanh, em quay mặt để giấu đi đôi má đang ửng đỏ. Tôi không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó nữa, cảm giác như thể có tấm kình mờ đã che đi mắt tôi và tim tôi thì cứ đập loạn nhịp. Dường như tôi đang say...


Ngọn đèn vàng của trường đại học soi bóng cho hai con người, dường như toả sáng hơn hẳn mọi đêm...

Kì 2: Cho em vay anh 2 năm...
Mauxanh
Mauxanh


Về Đầu Trang Go down

Cho em vay 2 năm trong cuộc đời anh Empty Re: Cho em vay 2 năm trong cuộc đời anh

Bài gửi by Mauxanh Mon Jun 14, 2010 7:27 pm


Giông bão.



Trời đang mưa. Mùa hè ở đây là thế, âm u và mưa.
Đôi lúc cũng có chút nắng hửng lên. Những lúc như thế mọi người đều trải khăn nằm
phơi mình trên bãi cỏ. Em nói điều đó thật lạ lùng vì ở nơi em sống người ta thường
trốn nắng, sợ mình bị đen đi và như thế thì rất xấu. Ở chỗ tôi thì ngược lại!
Thật thú vị! Tôi ngồi trong phòng ngao ngán, lặng ngắm từng giọt mưa chảy trên
của kính. Tôi giật mình nhìn ra ngoài. Trong màn mưa có bóng người nhỏ, hình như
là em. Tôi vội đuổi theo...





"Em đi
đâu thế? Hôm nay đâu phải đi học." tôi hỏi. Em không trả lời, cứ thế bước đi.
Tôi cũng im lặng, chỉ sải bước theo em trong màn mưa dường như đang nặng hạt dần.






"Đừng đi theo
em nữa! Anh sẽ cảm đấy!" em bất chợt dừng lại và nói với tôi.





"Vậy chúng ta sẽ cùng
cảm!"





"Thôi nào quay về đi! Em
muốn ở một mình!" Em năn nỉ.





"Anh sẽ không quay về
chừng nào em về cùng anh!" tôi cương quyết. Tôi nhận thấy mắt em đang đỏ
lên, ngay sau đó tôi nhận ra những giọt nước trên má em không chỉ là những giọt
mưa.


Tôi ôm em vào lòng thật chặt. Tôi không hiểu đã có chuyện gì xảy ra
với em. "Hãy
đi về cùng anh nào!" tôi dỗ dành. Rồi chúng tôi bước từng bước chầm chậm về
khu kí túc xá. Tôi đưa cho em chiếc khăn và một bộ quần áo của mình.





"Ha ha!" Thực sự tôi
không nhịn được cười khi nhìn thấy em mặc bộ quần áo quá khổ và dài lượt thượt
của mình, em như lọt thỏm trong đấy vậy.





"Anh có thôi đi không hả! Trông cũng có đến nỗi nào
đâu!" Em vừa nói vừa ngắm mình trước gương.





"Trông em như một sai lầm
của ngành thời trang ý!" Tôi lại phá lên sau một vài giây cố nhịn cười.





"Anh mà nói nữa là em không mặc nữa đâu đấy!" Ngay sau đó em
chợt đỏ mặt vì nhận ra sai lầm trong câu nói của mình.





"Ừ. Ý
kiến hay đấy! Thôi giả quần áo lại cho anh đây! Anh thấy em… không mặc gì khéo
lại đẹp hơn đấy!" Rồi tôi lại lăn ra mà cười. Em giả mặt giận dỗi rồi ngồi
xuống, cầm lấy một quyển sách và giở ra xem.





"Vừa
lúc nãy em sao thế?"





"Anh
không muốn biết đâu!" Em cười nhẹ.





"Em
vẫn còn ức anh chuyện bị phạt đó hả? Anh bị bố mẹ phạt vì đã mở tiệc, uống rượu
và lái xe khi say và một số chuyện khác nữa.



Chính vì vậy anh mới bị bố mẹ đày ải
đến đây. Anh đã nói là em không muốn biết đâu mà và lại đó cũng không phải là một
điều hay để nói khi mới làm quen với một người. Giờ thì anh không còn giấu em điều
gì nữa rồi đấy. Nói cho anh đi, em làm sao thế?" Tôi siết chặt em vào lòng.
Em ngần ngừ một lúc rồi cũng chịu nói ra.





"Em
bị đá!" Tôi giật mình, cảm thấy đau nhói, như thể vừa bị ai đấm vào bụng vậy.
Tôi không biết mình nên vui hay buồn nữa. Em đã có người yêu, không phải nói là
em đã từng có người yêu. Tai tôi như ù đi, tôi không nghe thấy em nói gì nữa.
Miệng tôi khô khốc như vừa nuốt phải một viên thuốc to, và giờ nó đang tắc ở giữa
lưng chừng họng. Em quay lại nhìn tôi. Em nhận ra sự hụt hẫng trong tôi.





"....Thực
sự em không muốn làm anh tổn thương đâu. Và bây giờ em cũng không thể yêu ai được
nữa..." Nói rồi, em bước về phòng mình.





Tôi vẫn ngồi đấy. Tôi không biết mình bị làm
sao nữa. Tôi không có lí do gì để giận em cả, chỉ là tôi thấy mình hụt hẫng vô
cùng, như thể tôi đang rơi từ trên một toà nhà trọc trời, cứ thế rơi mãi, và không
có ai ở bên dưới để đỡ tôi cả. Tôi nheo mắt nhìn ra khung cửa sổ. Có chuyện gì
vậy? Họ đang cãi nhau, Bell, cô gái mới đến và em. Họ đang nói về chuyện gì vậy?
Tôi không thể nghe thấy. Và rồi họ bỏ đi hết, còn một mình em ở lại trong căn
phòng. Em chợt kéo tấm mành xuống. Em đã nhìn thấy tôi từ bên kia toà nhà.








Tôi đang ngồi ăn bữa sáng của mình trong căng
tin thì hai cậu bạn người Ý đến và bắt chuyện.





"Anh
thật là may mắn!" họ nhìn nhau cười vẻ tinh quái.





"May
mắn gì cơ?" tôi ngạc nhiên.





"Lúc
nào rỗi thì bày cho chúng tôi cách cưa mấy cô gái ở đây nhé!" rồi cả hai cùng
cười tủm tỉm.





"Có
chuyện gì thế? Nói thẳng ra xem nào?" tôi sốt ruột.





"Các
cô gái đang điên lên vì anh đấy! Hôm qua họ cãi nhau loạn lên ở khu nhà của chúng
tôi!"





"Ai
cơ?"





"Gem,
Bell và Orly. Thực ra thì xung đột chính là giữa Gem và Orly. Orly là cô bạn mới
đến ý. Nhưng Bell lại ủng hộ Orly và cho rằng Gem cướp anh từ tay Orly. Thế là
họ cãi nhau. Đúng là con gái! Mà sao hôm qua Gem lại mặc quần áo của anh thế?"
họ lại nhìn nhau rồi cười đầy ngụ ý.





"Hôm
qua mưa. Cô ý bị ướt." tôi đã hiểu ra sự việc.






ra vậy. Thôi chúng tôi đi ăn đây! Đói quá!" Nói rồi họ đi khuất.





Tôi ăn nốt bữa sáng của mình, và đi đến lớp học.
Bỗng chợt tôi nghe thấy tiếng của em. Tôi chợt dừng lại.





"...
Tôi không hiểu sao các cậu lại cư xử như vậy! Tôi với anh ta chỉ là bạn. Không
hơn không kém. Nên hãy nghe rõ đây Orly nếu cậu đủ can đảm thì hãy ra và nói
tình cảm của cậu cho anh ấy biết, hơn là tỏ ra bực mình với tôi trong khi tôi
chả làm gì sai với cậu cả! Tôi không ngờ vì anh ta mà các cậu có thể đối xử với
tôi như thế!"





Rồi tôi nghe
thấy tiếng bước chân xa dần xa dần. Tôi đợi ở ngoài một chút rồi mới bước vào
lớp. Nhưng tôi không thấy em ở đó. Điều này khiến tôi ngỡ tưởng tôi đang bước
vào nhầm lớp học. Em không có ở đó khiến tiết học dài ra như vô tận. Em đang ở
đâu chứ? Đang ở đâu chứ".



"Có những điều em phải tự làm một mình!"





Giờ học kết
thúc. Tôi như người hôn mê bất chợt tỉnh dậy trong bệnh viện. Tôi chạy đi tìm
em. Tôi chạy qua những con đường của trường đại học, rồi qua cái hồ với vòi
nước chảy róc rách, bãi cỏ rộng mênh mông xanh mượt... Tất cả đang biến thành
một bức tranh đen trắng nhạt nhoà khi tôi chạy qua. Không có em ở đó. Em có thể ở
đâu? Kiệt sức! Tôi trở về phòng mình. Ồ nhìn kìa! Qua khung cửa sổ tôi lại thấy
em. Em đang cúi người xuống, ôm bụng và... khóc. Như có một mảnh thuỷ tinh đâm
vào tim nhói lên đau buốt, tôi cố chạy xuống bên em. Em nhìn tôi bằng đôi mắt
đỏ hoe.





"Em chưa bao giờ nghĩ mọi
chuyện lại có thể trở nên tồi tệ thế này!... Ba mẹ vừa gọi điện hỏi em về tình
hình ở đây? Họ hỏi em có vui không? Và em đã ngập ngừng đôi chút, em không biết
trả lời thế nào cả. Em đã không nói cho họ biết rằng mọi chuyện đang trở nên
khó khăn hơn bao giờ hết, rằng em không có bạn, rằng em đang ngồi ăn một mình
trong căng tin, rằng em cảm thấy cô đơn vô cùng... Tất cả những điều như thế,
và em cũng chả biết làm gì nữa!"





"Thôi nào!... "





"Không! Hãy
nghe em nói nốt! Anh ấy,ex của em, đã nói với em rằng bất cứ khi nào em gặp khó
khăn em đều bỏ cuộc! Anh ấy đã nói với em như vậy đấy! Và em sẽ chứng minh cho
anh ấy thấy rằng anh ấy đã sai! Có thể anh ấy sẽ chẳng bao giờ biết em cố gắng
thế nào khi tìm cho mình lý do để thức dậy vào mỗi buổi sáng, để giả tạo một nụ
cười và lừa dối bản thân rằng mình vẫn ổn! Anh ấy sẽ không bao giờ biết em đã khó
nhọc hoàn thành hết con đường từ khu kí túc xá đến căng tin một mình như thế nào?
Cố để tỏ ra tốt bụng thay vì nổi điên lên với đám bạn luôn tìm lý do để nói xấu
mình! Không bao giờ biết em đang trở thành một con cá không tìm thấy đại dương
cho mình! Nhưng điều ấy không quan trọng
nữa! Và em biết anh có thể làm em cảm thấy bớt cô đơn hơn nhưng có những điều
em phải tự làm một mình. Em không tin là thế giới rộng lớn ngoài kia không có
chỗ cho em! Nên xin anh, dù em có làm sao đi nữa thì cũng hãy mặc kệ em, vì đây
là vấn đề của em, và em sẽ tự giải quyết nó!"





Rồi em quay bước. Tôi không đuổi theo em nữa. Tôi
không thể đuổi theo em được nữa. Có bao giờ bạn cảm thấy mình quá yếu đuối và bất
lực, dù rất muốn nhưng không thể làm theo ý mình. Đó là cái cảm giác luôn chiếm
ngự lòng tôi lúc này và cả những chuỗi ngày sau đó. Tôi ước rằng mắt tôi mất đi
khả năng của chúng để không nhìn thấy em cô đơn một mình trong căng tin, trên
những con đường nơi trường đại học ảm đạm, để không thấy bọn họ chế nhạo em và để
không nhìn thấy những lúc em tuyệt vọng đến tột cùng... Tôi cũng ước rằng mình có đủ sức mạnh để
phá vỡ lời hứa và chạy đến che chở cho em, nhưng rồi tôi biết và tôi cũng tin rằng
em đủ mạnh mẽ để tự mình giải quyết tất cả những vấn đề của mình theo lời em nói.
Chỉ là tôi không tin rằng bản thân mình có đủ mạnh mẽ để chứng kiến em đau khổ mỗi
ngày.



Nhưng rồi sẽ
ổn thôi, tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn, luôn như thế đó là lý do anh vịn vào để
thức dậy mỗi ngày đấy...




Nhiều ngày trôi qua... Quĩ thời gian một tháng của em
cũng sắp hết...






Hôm nay, tôi thấy em ướt sũng bên hồ, cả Orly cũng
vậy! Rồi Orly cùng Bell quay gót bước về khu kí túc xá, còn lại em một mình. Rồi
em cười, cái nụ cười hiền sao mà hiếm hoi quá, khiến người ta chỉ muốn lấy đựng
nụ cười ấy trong tủ kính mà ngắm nhìn, không để cho bụi bẩn của đời làm mất đi
sự tươi tắn của nó! Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi cũng không cố gắng
tìm hiểu, mặc dù rất tò mò. Thế là tôi lại bước đi, vẩn vơ với những suy nghĩ,
lòng dạ thì nôn nao.



Chia tay.



Tôi có thư, bất ngờ thay, đó lại từ Orly!



"Gem là
một cô gái tốt. Nếu không có cô ấy chắc em đã chết đuối tại hồ nước rồi! Em
không biết phải làm thế nào để chuộc lại lỗi lầm em gây ra cho cô ấy.




Hôm nay tại
khu nhà em sẽ có một bữa tiệc chia tay. Anh biết đấy, trại hè sẽ kết thúc vào
ngày mai rồi. Và anh được mời!"




Tối nay khu kí túc xá đẹp lạ. Nó được quấn chung quanh
mình những dải băng rôn màu sắc và đèn điện sáng trưng. Tất cả như đan xem vào
nhau tạo nên những dải màu sắc khiến màn đêm sáng rực một cách lạ kỳ. Mọi người
đang vui vẻ chúc tụng và đung đưa người theo tiếng nhạc xập xình. Tôi bước qua đám
đông, tôi đi tìm em. Dường như tôi không thể giữ cho mình vẻ thờ ơ thêm được nữa.
Giả vờ rằng tôi không quan tâm đến em thật khó! Có lẽ người ta phải làm cho bộ
phận cơ thể tách rời nhau ra thì mới có thể giả vờ được. Người ta sẽ hướng đôi
mắt tới một nơi xa xăm, trong khi đó thính giác và khướu giác trở nên nhạy cảm
vô cùng. Chúng cố nhoài hết mình đến người ấy, chỉ để nghe một giọng nói, chỉ để
hương thơm cơ thể của ngưới ấy thoảng qua. Và rồi người ta sẽ phải tách não và
tim ra khỏi cơ thể. Não thì thúc giục không được để ý đến người ấy còn con tim
thì cứ loạn những nhịp yêu thương. Đó là tất cả những gì tôi phải chịu đựng
trong thời gian qua. Thế đấy! Nếu em được biết, em sẽ thấy mình độc ác đến mức
nào!




Em đây rồi! Em đang ngồi bên hồ tĩnh lặng, lạc hẳn với
không khí tiệc tùng trong kia. Tôi toan phạt em vì bắt tôi phải chịu đựng quá
nhiều nhưng khi nhìn thấy em, mọi thứ trong đầu tôi như bay sạch. Tất cả những
gì tôi có thể nghĩ được bây giờ là đôi mắt em, là khuôn mặt em... Chỉ là em. Em
mặc chiếc váy trắng tinh khiết khiến người ta có thể nhầm tưởng với một thiên
thần. Mái tóc ngắn gợn tí bồng bềnh ôm lấy khuôn mặt trắng hồng. Em nhìn tôi. Em mỉm
cười.




"Anh không định
mời em nhảy sao?" em hỏi.




"Được
thôi!" Bản nhạc không lời Dream của Yiruma bất chợt vang lên trong không
gian tĩnh lặng. Thì ra ở phía bên trên kia, cạnh cửa sổ là anh chàng trưởng
nhóm và chiếc piano của mình. Anh nháy mắt ra vẻ tinh quái. Tôi nắm lấy tay em
và chúng tôi cùng đung đưa theo nốt nhạc du dương.




"Em đã làm
được!"




"Phải! Em đã
làm được!"






Một nỗi buồn chợt xâm chiếm lòng tôi. Tôi siết chặt em vào lòng.





"Mai em sẽ về nước phải không?"





"Ừ. Nhưng đừng nói đến điều đó! Đó là việc của ngày mai
mà." em cười nhẹ.





Phải,
tôi sẽ để những nhói buốt của con tim cho ngày mai, cho ngày mai...



"Có lẽ ngày mai hoặc một trong những ngày sau đó,
anh sẽ lại gây thật nhiều tội lỗi gì đó và để ba mẹ đầy ải mình tới Việt Nam!"
tôi đùa cợt.



"Hoặc có lẽ anh sẽ cho em vay 2 năm trong cuộc đời
anh! Sau 2 năm em sẽ quay lại, nhất định sẽ quay lại!" em nói.



"2 năm cơ à? Để anh tính xem nào, 2 năm anh có thể
gặp được biết bao cô gái khác..."



"Thế thì thôi! Không cần!" em phụng phịu. Tôi
lại siết em vào lòng, chặt hơn nữa.



"Anh đùa mà. Nhưng chỉ 2 năm thôi đấy! Anh không
chịu thêm được đâu!" Và rồi em cuời.



Trong đêm tối
có hai con người đang hẹn ước nhau về một tương lai xa xôi quá, khiến thời gian
cũng phải trách móc bản thân rằng 2 năm là quá dài! Nhưng 2 năm hay 10 năm nữa,
đối với những con người yêu nhau thì có nghĩa lý gì!






Ngày
mai, trên bầu trời sẽ vút bay một cô gái dịu dàng nhưng đủ mạnh mẽ, bản lĩnh để
hứng chịu mọi giông bão của cuộc đời. Cô ấy có trong mình một sức mạnh để tự mình
đứng dậy sau khi ngã, và rồi cô biết những ngày về sau mỗi khi cô vấp ngã sẽ có
chàng trai ở đó để đỡ cô. Chàng trai ấy sẽ luôn ủng hộ cô. Chàng trai ấy, vào
ngày mai có lẽ sẽ nhìn theo vệt trắng của chiếc máy bay mang theo con tim mình.
Chàng trai ấy yêu cô đủ nhiều để cô đi tạo dựng thế giới của riêng mình và rồi…
để trở về bên anh…






"they've
got planes, trains and cars... I'll walk to you if i have no other ways..."




Mauxanh
Mauxanh


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết